Mình chưa bao giờ nói sẽ đo đếm tình cảm dành cho người khác, nhưng vẫn luôn phân biệt, ai quan trọng, ai là ai.
Bạn hỏi mình, điều ý nghĩa nhất mình làm cho một ai đó là gì, thì câu trả lời là: cho họ một ngoại lệ.
Đôi khi những ngoại lệ vô cùng nhỏ nhặt đến mức người khác thấy rằng đó là điều bình thường. Ví dụ một lúc nào đó mình sẽ cho bạn biết bộ phim mình yêu thích nhất, điều đấy đồng nghĩa bạn đã biết được một phần suy nghĩ của mình. Hoặc buồn cười đến nỗi mình sẽ chỉ bước vào phòng riêng của ai đó nếu mình thực sự muốn bước vào thế giới của họ.
Đôi lúc ngoại lệ lại trở nên đặc biệt theo cách cá nhân. Như mình tự hứa sẽ luôn trả lời tất cả câu hỏi từ một người dù muốn hay không. Hay tự hứa sẽ luôn là người gửi tin nhắn sau cùng trong một cuộc trò chuyện.
Cũng không liệt kê hết được, vì đôi khi không nên cho ai biết họ nằm trong ngoại lệ của bản thân.
Dù sao, đôi khi mình đếm sự thân thiết bằng những thứ không đúng với bản thân. Chẳng phải khi ta có một ai đó đặc biệt với mình thì tất cả những gì có thể làm là phá đi những nguyên tắc vốn có của bản thân vì họ sao?